Thời giá
4h30 phút, ngày 16/11/2022. Tôi đã hoàn thành đúng hạn một nhiệm vụ rất quan trọng đối với những người làm nghề như mình, dù không phải là lần đầu tiên của cuộc đời, trong một hoàn cảnh mà cho đến giờ, có lẽ là giai đoạn khó khăn nhất đời mình, với sự xuống sức trầm trọng cả thể chất lẫn tinh thần và những áp lực vô hình, hữu hình như quả núi đè lên vai. Nhiều lúc tưởng chừng trì hoãn, tưởng chừng bỏ dở dù không ai có thể cảm nhận hết những khó khăn phải trải qua. Tôi đã nghe lời khuyên nên nghỉ phép hay bảo lưu để giảm bệnh, vì nó có liên quan nhiều đến sự căng thẳng thần kinh cao độ. Nhưng dù ở trong tình trạng stress nặng nề như thế, bạn vẫn phải đưa ra quyết định cho bản thân mình.
Khủng hoảng tinh thần xảy ra với tôi ngay kỳ đầu khóa học nâng cao. Thật khó để kể hết quá trình ấy đã xảy ra như thế nào. Chỉ có thể mô tả bằng cụm từ của một danh nhân :” Sự mong manh và kiên cường của con người nằm ngoài sức tưởng tượng của mỗi người. Đôi khi bạn có thể mong manh đến nỗi bật khóc không thành lời. Đôi khi bạn có thể thấy mình nghiến răng và đi một chặng đường dài.” Tôi còn nhớ mình đã từng khóc trước giờ thi 30 phút và sau đó bước vào phòng thi trong trạng thái bình thường mà có lẽ ai đó cần nhìn sâu vào mắt mình để tìm kiếm gì đó như những giọt nước chưa kịp thẩm thấu vào đất sau cơn mưa rào. Có một vài người đã đưa ra nhận định sai và hành xử sai dựa trên nhận định của họ một cách vô lý. Tôi không biết nó tùy thuộc vào điều gì, trình độ, nhận thức, niềm tin, tính cách, định kiến hay bất cứ thứ gì đó có thể ảnh hưởng đến kết luận. Bạn đã trưởng thành, ai đã đẩy bạn khỏi lan can ? vì vậy thầy cô hay thậm chí phụ huynh không thể uốn nắn bạn như thể những búp măng trên cành được. Bạn chưa tốt nghiệp tiểu học.
Có lẽ đánh giá thứ gì đó phụ thuộc nhiều yếu tố. Người đánh giá, họ có thích không? 1kg gạo trong mắt người nấu rượu và người làm bánh thì phải khác nhau. Và chắc hẳn có liên quan đến hoàn cảnh. Hoàn cảnh hiện tại đã ảnh hưởng đến giá của nó và sẽ thay đổi dễ dàng ở thì quá khứ hoặc trong tương lai. Trăng rằm sáng vằng vặc thật là may mắn vì soi đường đi cho khách bộ hành, nhưng lại gây khó chịu cho ai có hành tung bí ẩn. Hoặc hôm nay trên đường đi làm bạn va quệt xe với ai đó và mang khuôn mặt nhăn nhó đến cơ quan hoặc về nhà. Và thậm chí có cả định kiến nữa, mà có khi điều này còn đóng vai trò quan trọng nhất. Bạn không thể cõng định kiến trên vai và chống gậy lên non để vãn cảnh đẹp được. Không cần phải giải thích làm gì, vì nó có thể sáng như sao Mai vậy, điều này càng ấn tượng hơn. Chúng ta phải nhìn ra xa, sẽ thấy cuộc đời mênh mông hơn nhiều. Đó là một chặng đường đã qua và nếu bạn không kết thúc nó, bạn sẽ không thể tập trung tiếp tục hoàn thành vô vàn các công việc khác.

Ảnh: Sưu tầm
Có lẽ tôi sẽ rất nhớ cái năm 2022 này, không phải vì cái số nó đặc biệt mà vì nhiều nguyên nhân, cả thế giới xa và gần. Con người ra đi vì nhiều lý do, tuổi già, bệnh tật…Đó vốn dĩ là lẽ thường trong cuộc sống. Vậy mà nghe đến những thông tin như vậy từ những người có liên quan đến mình, thật khó để đối mặt. Cũng có thể vì thời gian dài đối mặt với căng thẳng triền miên, như mặt hồ đã đầy nước, chỉ cần một cơn mưa lập tức đã tràn bờ. Có vẻ tôi thấy đã rất mệt mỏi cả thể chất và tinh thần. Nhưng điều này không khiến tôi trở thành một người không khách quan. Phải cố gắng nắm giữ điều đó.
Tôi vẫn cần xác định một thái độ đúng đắn của mình với cuộc sống của bản thân. Thứ gì là quan trọng. Thứ gì là coi nhẹ. Thứ gì là ranh giới. Thì cuộc sống mới nhẹ nhàng và cân bằng. Bạn không thể đi cả dặm trường hoặc cất cánh khi mà đang chao đảo được, thậm chí bạn không thể di chuyển mà chỉ có thể liệng vòng xung quanh mà thôi.
Đột nhiên tôi nhớ đến dịp lễ đặc biệt cũng vào thời điểm này 2 năm về trước, có lẽ tôi sẽ không quên. Những chi tiết xảy ra trong ngày hôm đó vẫn in sâu trong tâm trí tôi. Lúc ấy tôi đang rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần. Hôm nay 17/11/2022, chỉ cách đây vài ngày, khi đọc tin xấu về đồng nghiệp, tôi cảm thấy khả năng kiểm soát cảm xúc của mình dường như vẫn tệ. Có thể là tôi thấy kiệt quệ tinh thần sau thời gian dài tập trung hoàn thiện và công bố sản phẩm thu hoạch của khóa học nâng cao, làm sao đúng hạn, với khối lượng tài liệu nghiên cứu là khổng lồ, cộng với những áp lực 24h. Và tin xấu đến như một sự cộng hưởng.
Có thể ngày mai không hoàn toàn giống như 2 năm về trước, nhưng không có gì đảm bảo chắc chắn. Vì nó phụ thuộc cả yếu tố chủ quan và khách quan. Chính tôi không chắc kiểm soát được hoàn toàn cảm xúc của mình nếu như có yếu tố nào đó dù chỉ gây xúc động. Nhưng bạn không thể kiểm soát những yếu tố đến từ bên ngoài. Vậy tránh để xảy ra điều đó là tốt nhất.
Có lẽ điều may mắn nhất là cuối cùng tôi đã mang sản phẩm thu hoạch hoàn chỉnh của mình đặt vào nơi cần lưu giữ nó mãi mãi, và bước xuống bậc thềm, nán lại vài phút để nhắn tin và gọi điện. Một cơn gió mạnh thổi qua khiến mái tóc bị thổi tung ngược chiều gió, trong phút chốc xua tan đi muộn phiền, đánh dấu sự kết thúc một chặng đường. Cảm thấy thở phào như trút đi một quả núi khỏi bờ vai mình, mỉm cười trong gió lời sau cuối…
Và tôi chợt nhớ ra, mình cần phải bắt đầu chặng đường mới. Tôi sẽ nghỉ ngơi sau một thời gian dài stress và chú ý đến việc cải thiện sức khỏe nhiều hơn. Tôi sẽ tăng tốc hơn trong việc viết blog để cân bằng cuộc sống và sẽ mở rộng sở thích của mình…Song song với vẫn hoàn thành công việc chính. Nói như một tác gia là :” Phải quyết tâm nắm bắt, ôm lấy những gì có thể làm được…nhất định phải thực hiện. Một ngày cũng không lãng phí.” Um, không đến mức quyết đoán như vậy, nhưng mà khi đối mặt với những thứ độc đoán thì bạn không trở nên cực đoan đã là một nỗ lực vượt bậc rồi. Nếu không có nỗ lực đến mức kỳ diệu, thì cánh cửa của nơi mà bác sỹ là kẻ duy nhất không bình thường đã chào đón bạn từ lâu rồi.